(Văn hóa) Có những nỗi lòng không đâu nếu đem trút hết thảy vào một chiều giông gió ắt hẳn sẽ hệt cơn mưa rào. Chỉ khác là chẳng biết bao giờ mới tạnh hẳn bởi cứ lặng lẽ ủ dột trong âm thầm.
Những ngày hai mươi sắp đi qua và ba mươi gần chạm ngõ, thế mà thi thoảng phải trả giá cho bao nông nổi của cảm xúc này. Có còn nhỏ dại nữa đâu để tin vào điều lãng mạn không có thực, vậy mà vẫn dại khờ để rưng rức bởi những ngọt ngào từ môi.
Trách người ta khéo léo mang nhiều bộ mặt để nhìn mình hay tại mình dại dột khi tin người quá đáng, dẫu sao thì cảm xúc đâu có lỗi bởi mình đã thương như từng thương.
Đôi khi ngỡ nếu cứ thực lòng, cứ chân thành hay ít nhất hồn nhiên như vốn dĩ vậy thôi, người ta sẽ đổi thay vì chẳng ai trót nỡ làm một con tim thật thà phải buồn thương tiếc nuối. Người hỏi có thương người không mà thấy lòng đắng đót như thể những lời ấy đâu lấp đầy bao ngờ vực hoang mang. Nếu mà thương thì phải nói, đừng để đến khi đi rồi lại trách nhau. Ừ, đành vậy.
Những người đàn ông mạnh mẽ chính trực chẳng bao giờ khiến một cô gái yếu đuối phải hoài nghi về mình. Là thương hay là yêu, là say nắng hay chút cảm tình cũng là đáng quý giữa người và ta. Khi chúng mình chưa là gì mà cứ ngỡ là tất cả, khi chưa yêu đã thấy tim rộn rã, chưa xa đã nhớ nhung bồi hồi. Sẽ thật dại khờ khi tự mình tạo ra thói quen thương nhớ một người nào khác, lại càng đau khi biết rằng người ta không xứng đáng. Thấy hối tiếc với những cảm xúc tự mình thêu dệt nên, bởi chẳng bao giờ người dám bắt đầu khi biết rằng sau cùng gì cũng kết thúc.
Bạn bảo nếu mà thương hãy thương người nào sẵn sàng đón đưa mình dẫu là ngày mưa bay tầm tã. Người ta không ngại ngần phải đẫm sương gió vì mình, không ngại phải đổi thay, không ngại phải từ bỏ thói quen vì mình. Đặc ân của con gái là được chiều chuộng và thương yêu, bởi khi được yêu, con gái mình sẽ chiều chuộng và thương yêu người kia gấp bội. Thân con gái đi sau về muộn là vậy, bắt đầu thương người ta sau song sẽ thương thật sâu ngay cả khi người ta bỏ đi lâu lắm rồi.
Những buồn vui đột nhiên liên quan tới người ta mà đâu biết rằng với người ta, mình chẳng là gì. Có những đường thẳng song song nếu muốn gặp nhau, ắt hẳn phải có một đường chịu nhún mình để cong đi. Dẫu cố gắng đến từ một phía nếu có kết quả cũng chẳng mấy khả quan gì. Lòng rã rời bởi những hoài nghi tuyệt vọng, bởi đã mong chờ ở họ quá nhiều để rồi trắng tay như người mất của. Yêu là khi nhận ra những cảm xúc của mình tự dưng thuộc về người khác và nỗi nhớ của mình cũng do họ cầm nắm trong tay.
Những buồn vui đột nhiên liên quan tới người ta mà đâu biết rằng với người ta, mình chẳng là gì. Có những đường thẳng song song nếu muốn gặp nhau, ắt hẳn phải có một đường chịu nhún mình để cong đi. Dẫu cố gắng đến từ một phía nếu có kết quả cũng chẳng mấy khả quan gì. Lòng rã rời bởi những hoài nghi tuyệt vọng, bởi đã mong chờ ở họ quá nhiều để rồi trắng tay như người mất của. Yêu là khi nhận ra những cảm xúc của mình tự dưng thuộc về người khác và nỗi nhớ của mình cũng do họ cầm nắm trong tay.
Biết rõ ràng người ta không đáng để mình phải lãng đãng vu vơ, vậy mà lý trí lại gục đầu thua cuộc trước những cảm xúc bàng bạc dạt dào. Lại tự kháng cự và đấu tranh với chính mình rồi nhận ra thắng thua gì mình cũng là người tổn thương. Thế nên, nỗi lòng lại như cơn mưa dài, man mác chẳng biết bao giờ tạnh hẳn. Nếu tạnh rồi lại lo chẳng biết đến lúc nào trở mình mưa tiếp.
Quán cà phê bên bờ sông một ngày mưa ướt, ai cũng hiền từ ngồi nhìn mưa vô định. Em bảo giá mà người ta hiểu em hơn, sẽ thấy em đáng yêu gấp nhiều lần cô gái mà người ta đang chung bước. Tình yêu vốn vô tội nên em không đáng trách khi trót thương một trái tim đã thuộc về người khác. Song, sẽ đáng giận vô cùng nếu em làm tình yêu đó phải tổn thương đổ vỡ vì em.
Những nghìn trùng tin yêu ắt có thật nên đôi lứa mùa này mới cập rập để bên nhau dài lâu. Bạn rớt nước mắt hối hận vì đã kết thúc đời độc thân vội vã thế này và bỗng dưng thấy ghét cái người sắp làm chồng mình đang cười hạnh phúc để lo toan cho đám cưới ở kia. Chỉ là chút cảm xúc thoáng qua khi bạn tiếc nuối về khoảng thời gian tự do tự tại và lo lắng trước cuộc sống hôn nhân bộn bề, dẫu gì bên ai đó thương mình dài lâu là hạnh phúc chứ đâu phải bất hạnh. Người ta vẫn gọi là ngày vui, ngày chung đôi đấy thôi.
Bỗng lo lắng mơ hồ rằng, những cảm xúc này rồi sẽ hóa rong rêu khi lâu lắm mới xáo trộn vì ai đó. Rồi lại hồ nghi với bao người mình gặp, hồ nghi cả với tình yêu của người ta hệt như một lời thơ đã rất lâu “Ta đâu có đề phòng từ phía những người yêu/ Cây đổ về nơi không có vết rìu”(*). Khi cuộc đời giăng mắc quá nhiều giả dối, đớn đau vô cùng bởi những giả dối mang danh tình yêu…
Diệu Ái - dantri.com.vn